Ai cũng một lần phải chết, nhưng Chết có phải là hết? Chết là chấm dứt là biến mất khỏi thế gian này, hay còn có một nơi nào khác để người chết trở về? Sau khi chết linh hồn đi về đâu ? Chúng ta cần làm gì để tốt nhất cho người mới mất? … Hãy cùng Cphaco tìm hiểu.
Con người sinh ra do nhân – quả
Giáo lý quan trọng của Phật giáo là Lý Duyên Khởi, là Nhân Quả, là cái này có cái kia có, cái này sinh cái kia sinh; cái này không cái kia không, cái này diệt cái kia diệt. Như vậy có nghĩa là chúng ta “gieo Nhân nào thì nhận Quả đó”.
Trong đời sống hiện tại chúng ta đang thọ nhận cái Quả vui buồn, hạnh phúc hay khổ đau là do chúng ta gieo Nhân làm khổ người hay mang hạnh phúc đến cho người từ đời trước. Và cái Quả trong hiện tại đời này, nếu không tu tập sửa chữa thì nó chính là cái Nhân để trổ Quả cho chúng ta nhận trong tương lai. Con người cứ như thế tương tục mãi không ngừng hết đời này qua đời khác theo vòng luân hồi mười hai mắt xích.
Từ điểm này chúng ta biết rằng con người sinh ra từ Nhân Quả và không phải chỉ sống một đời trong hiện tại này, mà đã trải qua nhiều đời trong quá khứ và trong tương lai còn tiếp nối nhiều cuộc sống khác. Như vậy chết là bỏ thân hiện tại trong đời này để có thân mới trong đời sống kế tiếp. Nói cách khác sống là thay thân cũ của đời trước để có thân mới trong đời này. Với con mắt của bậc trí tuệ thì con người của đời này và con người của đời sau không phải là một mà cũng không phải là hai.
Con người sau khi chết sẽ trở về trung giới
Người tu Phật thì tin rằng: Vong linh người sau khi chết sẽ đi về một cõi gọi là (trung giới) ở trong cõi u mịch đó thì ngày cũng như đêm, đợi chờ đến lúc thuận duyên sẽ có sự chiêu cảm luân hồi mà đi vào lục đạo chuyển kiếp hóa sanh!
Nhưng đó là một mô tả ngắn gọn, súc tích về cõi giới được gọi là (trung giới) đó.
Để lược tả cụ thể quá trình chuyển hóa tâm thức này, hôm nay Tamlinh.org xin mạn phép chia sẻ một số điều mà có lẽ tất cả mọi người còn chưa thấu tỏ!
Trước kia, trong một bài pháp (CỬU TUYỀN ĐÀI) đã có lược dẫn cụ thể hơn về sự chiêu cảm của tâm thức đối với luân hồi: rằng đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu! Tùy vào tâm thức người đó ra sao mà khi đi qua các dòng suối sẽ bị chiêu cảm rơi xuống đó để luân hồi!
Nhưng sau khi chết, người chết đi đâu? Về đâu? Làm sao đến được nơi (CỬU TUYỀN ĐÀI) ấy?
Tham khảo thêm:
Con người sau khi chết sẽ về bên dưới các dòng sông
Có rất nhiều vong linh lang thang vất vưởng nơi trần thế, bị gọi là (cô hồn, ngã quỷ) không biết đi đâu, về đâu!
Kỳ thực con người sau khi chết đi thần hồn còn chưa hội đủ sẽ vô thức đi về nơi câu nạp âm vong. Nơi đó là ở bên dưới các dòng sông! Từ sông bé đổ về sông lớn, rồi sông lớn hơn nữa, đổ về biển cả, đại dương!
Đối với người sống chúng là những con sông, nhưng đối với các vong hồn chúng là những âm lộ, chiêu dẫn tất cả vong linh về một nơi gọi là (trung giới).
Vì vậy cho nên người của dân tộc nào sẽ đi về con sông của dân tộc ấy, người của quốc gia nào sẽ theo dòng sông của quốc gia ấy, đến khi luân hồi, họ cũng từ những âm lộ này trôi vào các nơi có sự chiêu cảm tương đồng!
Vậy thì nếu một vong linh đang trên đường đi đến âm lộ mà bị sự tác động nào đó lạc mất phương hướng thì người đó sẽ như một người vô thức, không tỉnh táo, đi lang thang khắp nơi, chịu đói, chịu lạnh, chịu sự đọa đày thương tâm và bị coi là cô hồn, ngã quỷ!
Muốn bạt độ họ phải dẫn họ quy về âm lộ của họ, (tức phải biết quê quán, nơi mất) để tìm ra âm lộ mà quy vị cho họ thì họ mới có thể thoát kiếp cô hồn!
Nhiều vị tăng sư hằng năm thí tế cô hồn vào ngày rằm tháng bảy, họ chỉ thí thực cho cô hồn có đồ ăn thức uống chứ không thể giúp họ thoát kiếp cô hồn!
- Tham khảo thêm dịch vụ mai táng tại đây.
Vậy thì người mới chết bị tác động làm sao sẽ trở thành cô hồn?
Có rất nhiều nghịch cảnh tạo ra với việc một người chết không thể quy vị về âm lộ của chính mình:
- Chết oan (không chịu đi luân hồi)
- Chết không toàn thây (thây thể bị phân ra trước khi chết)
- Không có quê hương.
- Không có người thân chôn cất
- Bị lạc mất phương hướng.
- Chết đột ngột (chiến tranh, dao kiếm).
Giúp người mới chết tìm được âm lộ của chính mình
Con đường đi đến âm lộ có khi chỉ một vài bước chân, có khi mất hàng tuần, hàng tháng (đối với những người nơi biên địa xa xôi), cho nên để giữ cho người chết tìm được âm lộ của chính mình, ngày xưa khi tẩm liệm người ta thường bỏ vào hòm 3 nhúm đất. Đất này sẽ gợi cho linh hồn biết hương quán của mình mà tìm đến âm lộ của riêng mình, không bị lạc mất phương hướng!
Nhắc đến đây cphaco lại thấy các vị tín chúng phải sống xa quê hương xứ sở, cầu thực quê người, dù là trong nước hay nước ngoài, hãy cố gắng đưa họ về lại quê hương mà chôn cất (cho dù chỉ là tro cốt sau hỏa táng), để họ được sớm ngày quy vị, siêu sanh.
Việc làm này thiết thực và hữu ích gấp trăm vạn lần lời cầu siêu, đàn tế hay kinh kệ!
Dấu hiệu nhận biết người chết không siêu thoát
Nếu sắp sanh vào đường A-tu-la, sẽ có các hiện tượng như sau: thấy những vườn cây khả ái và những vầng lửa lẫn lộn chuyển xoay. Nếu người chết thấy những cảnh tượng ấy mà sanh lòng vui vẻ đi đến đó, tức là đầu thai vào đạo A-tu-la.
Nếu nghiệp cảm của kẻ chết sắp sanh vào đường súc sinh, thì họ tự cảm thấy có núi non, hang hố, vực sâu hiện ra trước mắt, nếu muốn vào trong đó tức là đầu thai vào đường súc sinh.
Nghiệp cảm của kẻ chết nếu sắp sanh vào đường ngạ quỷ thì họ sẽ tự thấy có một bãi sa mạc không cây cối, hoặc có những hang hố, cỏ cây khô héo… Đó là cảnh tượng của ngạ quỷ, nếu sanh vào trong đó thì luôn luôn chịu đói khát và hết sức khổ sở.
Nếu nghiệp cảm của người chết sắp sanh vào địa ngục, thì họ cảm thấy trong thân mình như bị gió lạnh áp bức. Rồi họ lại tự thấy những ngọn lửa của địa ngục bốc lên, vì ưa sự ấm áp, nên vội đi vào trong đó. Nếu kẻ chết sanh vào địa ngục Đại hàn, thì trước hết cảm thấy trong thân mình như bị chạm phải luồng gió nóng, hay bị lửa đỏ nung đốt, cho nên khi hơi mát trong địa ngục đại hàn bốc lên, họ cảm thấy sảng khoái dễ chịu. Vì ưa mát mẻ nên vội vàng đi vào trong cảnh ấy, lập tức họ sẽ bị bó buộc không thể nào tránh thoát được nữa.
Hơn nữa, nếu lúc còn sống, trong khi gây nghiệp, thường có bạn bè hùa nhau giúp đỡ, thì khi lâm chung người chết sẽ thấy bạn bè đồng nghiệp với mình ngày trước hiện ra trước mắt. Khi đó vì xúc động, nhớ đến tình cảm ngày xưa, người chết vội vàng chạy đến với bạn. Nhưng khi đã đến rồi, thì cảnh ấy hoàn toàn thay đổi, người chết phải chịu mọi điều khổ sở.
Nếu biết được thế, khi thấy những cảnh tượng trên, ta phải giữ vững tâm chí, chớ nên vội vàng đi đến, cần phải nên chăm lòng cung kính niệm danh hiệu Phật A-di-đà, để cầu Ngài đến cứu độ cho mình là tốt nhất.
Có thể bạn chưa biết: Linh hồn sau khi chết 3 ngày sẽ đi về đâu?
Chặng đường đi xuống âm gian sau khi con người chết đi
Tương truyền, trong quá trình đi xuống âm gian sau khi người ta chết đi thì quan ải đầu tiên là qua Quỷ Môn quan rồi, liền phải đi qua một con đường gọi là đường Hoàng Tuyền, hai bên đường nở rộ một loại hoa đẹp, chỉ thấy hoa nở không thấy lá xanh, người cõi Dương gian gọi là hoa Bỉ Ngạn (hoa của cõi bên kia).
Con đường này cần phải đi rất lâu rất lâu, đến tận cuối con đường sẽ có một con sông nhỏ gọi là Vong Xuyên Hà. Trên sông có một chiếc cầu đá gọi là cầu Nại Hà, bờ đối diện bên kia của cây cầu có một gò đất gọi là Vọng Hương đài, bên cạnh Vọng Hương đài có một cái đình nhỏ gọi là đình Mạnh Bà.
Ở đó có một người tên là Mạnh Bà. Vậy Mạnh Bà là ai? Truyền thuyết kể rằng Mạnh Bà là người trông chừng và nấu rồi đưa cho mỗi người qua đường một chén canh Mạnh Bà. Uống canh Mạnh Bà sẽ khiến người ta quên hết tất cả mọi chuyện.
Bên bờ sông Vong Xuyên còn có một tảng đá, gọi là Tam Sinh thạch (đá ba đời), ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Đi qua cầu Nại Hà, đứng trên Vọng Hương đài nhìn nhân gian một lần cuối cùng, sau đó mới đi vào cõi Âm Tào Địa Phủ.
Ải thứ nhất: Quỷ Môn quan
Sau khi con người chết đi, trước hết là do quỷ sai nơi âm gian Hắc Bạch Vô Thường dẫn ba hồn bảy phách đi, rồi giao cho quỷ Đầu Trâu Mặt Ngựa đẫn đến Quỷ Môn quan – một quan ải cần phải đi vào cõi âm gian.
Ngạn ngữ có câu: “Quỷ Môn quan, mười người đi, chín người trở về”.
Trước Quỷ Môn quan có mười sáu quỷ lớn, truyền thuyết kể rằng Diêm La Vương đã đặc cách chọn ra một nhóm ác quỷ để trấn giữ cửa ải này, họ tra xét vô cùng hà khắc, nghiêm ngặt đối với những vong hồn dã quỷ tội ác đầy mình, bản tính hung ác không đổi; không để cho một ai có thể trà trộn đi qua quan này.
Lúc còn sống bất luận là quan chức quyền quý hay bá tánh bình dân, ai đã đến nơi đây đều cần phải tiếp nhận tra xét, xem xem có mang theo lộ dẫn – giấy thông hành đến quỷ quốc hay không, đây là căn cứ của người sau khi chết đi đến quỷ quốc báo danh.
Lộ dẫn dài 3 thước (90 cm), rộng hai thước (60 cm), được làm bằng giấy mềm màu vàng, mặt trên viết “Lộ dẫn do Phong Đô Thiên Vũ Diêm La Đại Đế phát cho và con người khắp thiên hạ, cần phải đi qua đường này, mới có thể đến Địa phủ chuyển thế thăng thiên”.
Đồng thời, trên mặt lộ dẫn có đóng ba dấu ấn của “thành hoàng Âm ty, phủ huyện Phong Đô”. Phàm là người sau khi chết đưa vào quan tài hoặc trong lúc hỏa táng đốt bỏ nó, thì sẽ theo linh hồn đến Địa phủ.
Ải thứ hai: Đường Hoàng Tuyền
Qua khỏi Quỷ Môn quan, tiếp đó chính là phải đi qua một con đường Hoàng Tuyền dài đằng đẵng. Hồn phách của người ta đến âm gian báo danh sẽ phải đi một đoạn đường rất dài, qua rất nhiều quan, vì vậy đường Hoàng Tuyền (Suối Vàng) là tên gọi chung đối với những quan và lộ trình này.
Trên đường Hoàng Tuyền có hoa Bỉ Ngạn màu đỏ, từ xa mà nhìn thì giống như là tấm thảm máu trải dài, vì loài hoa này có màu đỏ như lửa nên được ví là “đường lửa chiếu rọi”. Cũng bởi nó là cảnh vật và màu sắc duy nhất trên con đường Hoàng Tuyền dài đằng đẵng này, nên mọi người cứ đi theo hoa này mà thông đến địa ngục của cõi u minh.
Dương thọ của con người đến rồi thì sẽ chết, đây là cái chết bình thường; người chết bình thường trước hết cần phải đi qua Quỷ Môn quan, hồn phách của người ta đi qua quan này rồi liền sẽ biến thành quỷ. Ngoài ra, trên đường Hoàng Tuyền còn có rất nhiều cô hồn dã quỷ, họ là những người dương thọ chưa hết mà chết bất đắc kỳ tử.
Họ đã không thể lên trời, cũng không thể đầu thai, càng không thể đến âm gian, chỉ có thể lang thang trên đường Hoàng Tuyền, đợi đến dương thọ kết thúc rồi mới có thể đến âm gian báo danh, nghe Diêm La Vương phán xét.
Ải thứ ba: Tam Sinh thạch
Bên cạnh cầu Nại Hà có tảng đá xanh tên Tam Sinh thạch (đá ba đời), chữ trên đá đỏ như máu, mặt trên có khắc bốn chữ lớn “Tảo Đăng Bỉ Ngạn” (sớm đến bờ bên kia). Nghe nói rằng, tảng đá này ghi chép lại đời trước, đời này và đời sau của mỗi một người. Nhân của đời trước, quả của kiếp này, duyên khởi duyên diệt, đều chất chồng mà khắc trên tảng đá ba đời.
Trăm nghìn năm nay, nó đã chứng kiến sầu khổ và mừng vui, bi ai và hạnh phúc, nụ cười và nước mắt, cho đến hết thảy những món nợ và những tình cảm phải trả của tầng tầng lớp lớp chúng sinh. Đứng trước tảng đá ba đời này là thấu tỏ hết.
Ải thứ tư: Vọng Hương đài
Vọng Hương đài, cũng chính là Thổ Cao đài, nơi có đình Mạnh Bà, là ở phía trước cây cầu, chứ không phải ở phía sau cây cầu. Vọng Hương đài lại gọi là “Tư Hương lĩnh” (đồi nhớ quê).
Ở nơi này, có thể lên đài nhìn về ngôi nhà nơi dương thế, vậy nên nơi đây đã trở thành cửa sổ nhìn về Dương gian của quỷ hồn và Thánh địa, là nơi liên lạc tình cảm giữa người sống và người chết.
Truyền thuyết kể rằng, sau khi con người chết rồi, “ngày đầu tiền không ăn cơm nơi cõi người, ngày thứ hai liền qua Âm Dương giới, ngày thứ ba đến Vọng Hương đài, nhìn thấy người thân đang khóc lóc thảm thiết”.
Quỷ hồn đến trước địa phủ báo cáo, rất nhớ mong người thân nơi dương thế. Dù cho quỷ tốt giận dữ quát mắng, vẫn nhất quyết muốn lên Vọng Hương đài nhìn về quê nhà, khóc lớn một trận mới hết hy vọng và đi đến “Âm Tào Địa Phủ”.
Theo truyền thuyết, Vọng Hương đài là nơi mà vong hồn nhìn về dương thế tạm biệt người thân một lần cuối cùng. Lại có truyền thuyết rằng, kiến tạo của Vọng Hương đài nơi âm gian rất kỳ lạ, trên rộng dưới hẹp, mặt như cánh cung, lưng như dây cung ngang nhau, ngoài một con đường đá rất nhỏ ra, còn lại đều là núi đao rừng kiếm, hiểm trở vô cùng. Đứng ở trên đó, năm châu bốn biển đều có thể nhìn thấy.
Ải thứ năm: Vong Xuyên hà
Vong Xuyên hà còn gọi “Tam Đồ hà”, chắn ngang giữa đường Hoàng Tuyền và Âm phủ. Nước sông có màu đỏ như máu, bên trong hết thảy đều là cô hồn dã quỷ không được đầu thai, trùng rắn khắp nơi, những trận gió tanh hôi tạt thẳng vào mặt.
Đương nhiên, sau khi con người chết vì để kiếp sau có thể gặp lại người mình yêu thương nhất trong kiếp này, người ta có thể không uống canh Mạnh Bà, vậy cần phải nhảy vào Vong Xuyên hà, đợi trên nghìn năm mới có thể đầu thai.
Trong nghìn năm đó, hoặc có lẽ sẽ nhìn thấy người mà mình yêu thương nhất trong kiếp này đi trên đầu, nhưng không thể nói chuyện với nhau, bạn thấy họ, nhưng họ lại không thấy bạn.
Trong nghìn năm đó, bạn nhìn thấy họ hết lần này lại đến lần khác đi qua cầu Nại Hà, uống canh Mạnh Bà hết chén này lại chén khác, tuy mong họ không uống canh Mạnh Bà nhưng lại sợ rằng họ chịu không nổi cái khổ dày vò nghìn năm trong Vong Xuyên Hà này.
Sau nghìn năm, nếu như lòng nhớ nhung của bạn không hề giảm đi, còn có thể nhớ được chuyện của đời trước, vậy thì có thể trở lại nhân gian, tìm kiếm người mà bạn yêu nhất trong đời trước.
Ải thứ sáu: Canh Mạnh Bà
Canh Mạnh Bà còn gọi là Vong Tình Thủy hoặc Vong Ưu Tán, hễ uống vào liền quên hết mọi chuyện của đời này lẫn đời trước. Mạnh Bà phân phát canh Mạnh Bà ở đầu cầu Nại Hà, chứ không phải ở trên cầu.
Sau khi con người chết mỗi một người đều phải đi qua cầu Nại Hà, Mạnh Bà đều sẽ hỏi có uống canh Mạnh Bà không, nếu muốn qua cầu Nại Hà, thì cần phải uống canh Mạnh Bà. Còn không uống canh Mạnh Bà, thì không qua được cầu Nại Hà, không qua được cầu Nại Hà, thì không được đầu thai chuyển sinh.
Mỗi một người trong Dương gian đều có một cái chén của mình ở tại nơi này, canh Mạnh Bà trong chén, thật ra chính là nước mắt chảy suốt một đời của bản thân người ta khi còn sống. Mỗi một người khi còn sống, đều sẽ chảy nước mắt: hoặc vui, hoặc buồn, hoặc đau khổ, hoặc căm hận, hoặc sầu não, hoặc yêu thương…
Mạnh Bà thu giữ từng giọt từng giọt nước mắt của họ lại, đun nấu thành canh, khi họ rời khỏi nhân gian, đi đến đầu cầu Nại Hà, sẽ cho họ uống vào, quên hết yêu hận tình thù khi còn sống, kiền tịnh sạch sẽ, bắt đầu tiến nhập vào Lục đạo, hoặc là Tiên, hoặc là người, hoặc là súc sinh, v.v…
Không phải mỗi người đều sẽ cam tâm tình nguyện uống canh Mạnh Bà. Bởi vì một đời này, sẽ luôn có người từng yêu không muốn quên đi. Mạnh Bà sẽ nói với họ: “Nước mắt cậu rơi vì người ấy đều đã nấu thành chén canh này, uống nó rồi, chính là uống vào tình yêu cậu dành cho người đó vậy”. Một ký ức được xóa đi sau cùng trong mắt người ta chính là người mà họ yêu nhất trong đời này, uống canh vào, hình bóng người trong mắt dần dần phai nhạt đi, con mắt trong sáng như đứa trẻ sơ sinh.
Uống canh Mạnh Bà rồi, có thể quên đi hết thảy sầu khổ, buồn vui nơi trần thế, chỉ uống canh thuốc của bà, mối thù trong đời này kiếp này sẽ quên sạch đi, đến thế gian làm một con người hoàn toàn mới.
Những người mong nhớ, những người thống hận, đời sau đều sẽ là người xa lạ; loại canh khiến người ta gặp nhau mà chẳng biết nhau này chính là canh Mạnh Bà.
Ải thứ bảy: Cầu Nại Hà
“Đi qua đầu cầu Nại Hà, một đi không ngoảnh đầu nhìn lại”.
Cây cầu chia thành ba tầng, tầng trên đỏ, tầng giữa màu vàng đen, tầng dưới cùng là màu đen, càng ở tầng thấp thì càng chật, càng hung hiểm vô cùng. Khi sống làm việc thiện thì đi tầng trên, người nửa thiện nửa ác thì đi tầng giữa, những người hành ác thì chính là đi tầng dưới cùng.
Bên dưới cầu là con sông có vô số cô hồn dã quỷ không được đầu thai; những quỷ hồn chết đuối kia đều là ở trên dưới nhịp cầu hoặc trái phải đầu cầu, mong tìm thế thân cho mình, để bản thân có thể đầu thai chuyển thế.
Những người đi tầng dưới sẽ bị quỷ hồn chặn lại, lôi vào trong sóng lớn bẩn thỉu, bị rắn đồng chó sắt cắn xé, chịu đủ thống khổ dày vò không được giải thoát.
Các cõi có thể đi…
Đi qua hết cầu Nại Hà bèn có thể thông đến sáu nơi, tức là đi vào cõi lục đạo luân hồi: cõi người trời, cõi A-tu-la, cõi người, cõi súc sinh (cũng gọi là đường bên cạnh), cõi quỷ đói, cõi địa ngục.
Trong đó, người trời, A-tu-la là cõi người thuộc về ba đường trên, còn súc sinh, ác quỷ, địa ngục thì thuộc về ba đường dưới.
Còn về đi về cõi nào, là dựa vào nghiệp thiện ác tích được của vong hồn lúc còn sống mà phân loại. Người thiện nghiệp nhiều luôn luôn sẽ được bố trí ba đường trên, những người ác nghiệp nhiều luôn luôn được bố trí ba đường dưới.
Quá trình đi xuống âm gian của người ta sau khi chết vốn không thông dụng với hết thảy mọi người. Những người tu hành làm thiện nếu như công đức đạt đến viên mãn, sau khi hết mệnh sẽ không phải trải qua quá trình âm gian này mà trực tiếp được Phật tiếp dẫn đến thế giới đơn nguyên do một vị Phật nào đó cai quản ví dụ như thế giới Tây Phương Cực Lạc, thế giới Lưu Li, thế giới Liên Hoa, thế giới Pháp Luân..vv. Những kẻ đại ác làm nhiều việc gian ác cũng có thể sẽ không trải qua quá trình âm gian này, bởi nghiệp lực dẫn dắt mà sẽ bị đánh thẳng vào địa ngục và chịu khổ hình.
Sinh mệnh con người cũng như diễn viên đóng một vai diễn ở một không gian, một kiếp sống rồi khi bỏ lớp ra người này chúng ta lại tiếp tục một vai diễn khác, mang một vẻ khác.Ở không gian hữu hình này chúng ta khó mà lý giải cho sáng tỏ những gì của không gian khác. Dù bạn cho những điều trên là có tồn tại hay là truyền thuyết hoặc là mê tín cũng vậy. Nhưng xác thực nếu nó có tồn tại thì nó vẫn luôn luôn tồn tại ở đó.
Điều này đã được lưu truyền hàng ngàn năm nay. Khoa học ít nhiều đã chứng thực qua các công trình nghiên cứu rất nghiêm túc các hiện tượng như nhớ lại kiếp trước, nhớ lại những cảnh tượng mô tả dưới địa phủ sau khi chết đi sống lại, ở nhiều địa phương và quốc gia.
Theo bạn có tồn tại thế giới sau khi chết không?
Bất luận đáp án của bạn là gì, lựa chọn tốt nhất đều nên là hãy sống thật tốt trong hiện tại và hãy tu dưỡng tâm tính nâng cao chuẩn mực đạo đức của bản thân để không phải hối hận về sau này.
Chúc tất cả một ngày an lạc
——————————————————
Liên hệ trực tiếp với Hoa Viên Nghĩa Trang Bình Dương để được tư vấn nhận báo giá chính thức:
Tư vấn & báo giá: 0869.555.444
Chăm sóc khách hàng: 0918.555.444
Hoặc để lại lời nhắn, Hoa Viên sẽ liên hệ ngay với quý khách: https://cphaco.vn/